Thứ Ba, 10 tháng 1, 2017

Hai ngày mê mẩn nơi Tam Đảo

                                       

                         Hai ngày mê mẩn nơi Tam Đảo!!!

       Một lần nữa trong hành trình nâng bước chân tuổi trẻ của tôi, trái tim tôi lại thổn thức , sững người trước cảnh đẹp thơ mộng, biển trời mây mờ mờ ảo ảo. Tuyệt nhiên đó không phải là Sapa, mà một nơi được mệnh danh là Đà Lạt của miền Bắc- Tam Đảo. Tam Đảo là hệ thống ba ngọn núi ẩn hiện trong mây với độ cao 1.000 m-một trong những vườn quốc gia lớn nhất miền Bắc.

       Tôi rất hay bị tâm lý, không hiểu sao trước các kì thi, đi làm hay lo lắng về công việc hay trước một chuyến đi xa tôi đều lo lắng thao thức không thể nào nhắm mắt được. Chính vì thế chuyến đi xa của tôi luôn trong tình trạng mắt đơ đơ, thâm quầng như gấu trúc vậy. 9 giờ sáng chúng tôi xuất phát từ Hà Nội theo đường Phạm Hùng đến thẳng thị xã Vĩnh Yên, tỉnh Vĩnh Phúc, rẽ vào đường 28 đi tầm 25km nữa là đến Tam Đảo, ước lượng đi mất 2 giờ. Lại một lần nữa chuyến đi của tôi bị ảnh hưởng khá nhiều từ thời tiết đúng đợt gió mùa về. Con đường uống lượn khiến tôi vừa sợ vừa thích thú nhưng cái rét lạnh buốt, răng tôi va cầm cập vào nhau. An ủi nhau câu ấm lòng- chúng ta lên Tam Đảo đón gió mùa mà. Trong cái buốt giá ấy tưởng chừng không yêu thương nổi nơi này.Những nó lại quyến rũ tôi, khiến tôi mê mẩn cảnh đẹp hữu tình những ngọn núi trập trùng, những mái nhà ẩn hiện trong mây thật ảo diệu. 

          11h30 chúng tôi đến nhà nghỉ cất đồ, tôi vội ôm chầm lấy chiếc chăn chùm kín mịt lạnh chết đi được ấy. Thác Bạc là nơi đầu tiên chung tôi đến sau 2 giờ nghỉ ngơi. Thác Bạc ở Tam Đảo tuy không to lớn dòng nước lớn đổ xuống ồ ạt như Sapa nhưng lại có vẻ bí ẩn nơi rừng xanh. Ba con suối Mơ, suối Bạc, suối Tiên đổ vào tạo nên Thác Bạc, theo con đường mòn, bước sâu xuống thũng lũng thì thấy dáng vẻ bí ẩn của nó. Con đường xuống Thác không quá dài , dường như chúng tôi không mất chút sức lực nào lại còn thích thú với những vật lưu niệm trên đường. Nước từ trên cao 30 m ào ào tuôn nước xuống tung trắng xóa như một mái tóc bạc tuyệt đẹp của tạo hóa đập xuống bao mòn những hẻm đá dưới chân thác, rồi chảy róc rách xuống khe núi không một lần ngảnh lại.  Thác Bạc giấu mình trong núi tưởng như cô thiếu nữ e thẹn, ngại ngùng. Tôi nhắm mắt lại âm thanh tiếng suối, tiếng rừng, tiếng lá dội vào vách đá nghe thâm u như tiếng rừng hoang sơ ngàn xưa. Không thể cưỡng lại sức hút của nó, chúng tôi chụp liên tục lưu giữ khoảng khác này.

           5 giờ chiều chúng tôi chia tay  Thác bạc để say sưa với những món đồ nướng nơi Tam Đảo. Phải nói đó là lần đầu tiên tôi ăn đồ nướng...ngon...ngon...ngon thật đó.  sau đó chúng tôi chọn cho mình những món đồ lưu niệm siêu dễ thương làm kỉ niệm cho chuyến hành trình của mình. Lúc ăn cái nóng của lò nướng áp đi cái rét buốt của nơi đây. Nhưng chỉ một thoảng là tôi hắt hơi, chảy nước mũi liên tục vì buốt lạnh quá. Thoáng đâu tiếng hò hét cổ vũ nhiệt tình và thoáng nguươi nắm tay nhau chạy quanh đống lửa phập phùng. Đến gần hơn, các bạn trẻ tổ chức trò chơi, hát hò quanh đống lửa. Đúng là tuổi trẻ chơi hết mình, vui hết mình, sống hết mình với những đam mê. Chúng tôi về nghỉ ngơi và chuẩn bị cho hành trình khám phá Tam Đảo ngày mai.
   

          Hành trình chúng tôi bắt đầu lúc 9 giờ sáng ngày thứ 2. Chúng tôi dừng chân tại nhà thờ cổ Tam Đảo. theo những gì tôi biết được nhà thờ cổ xây dựng được gần 1 thế kỉ, xây dựng theo lối kiến trúc Pháp với diện tích 286 m2. Lịch sử ghi lại vì theo chủ trương“ tiêu thổ kháng chiến ” nên trong thời kì kháng chiến chống Pháp đã phá hủy những ngôi biệt thự nơi đây. Công trình duy nhất được được bao toàn đó là Nhà thờ cổ ngày nay. Đứng trên nhà thờ đá cổ chúng tôi phóng tầm mắt mình ra xa toàn cảnh thiên nhiên Tam Đảo vẻ đẹp hoang sơ, huyền ảo , u tịch với núi, mây, hoa cỏ với làn không khí lạnh thanh khiết tạo lên bức tranh sơn thủy hữu tình.
         Rẽ hướng trái  chúng tôi đến với nơi Cổng Trời. Cổng trời là đoạn đường cao nhất, đứng ở nơi đây nhìn xuống thị trấn Tam Đảo mờ mờ ảo ảo trong những làn sương chợt đến chợt đi, mây mù quấn quýt quanh người, những cơn gió từ cánh rừng thông xanh mơn mởn vẻ bí ẩ lạ lùng. Hít một hơi thật sâu như cố giữ níu kéo chút tinh khí đất trời nơi đây trước khi ra về.

        12 giờ trưa chia tay thiên nhiên với con người mộc mạc nơi đây về với công việc thường nhật tất bật với thủ đô Hà Nội sôi động. Chuyến đi thứ 2 của tôi khá nhẹ nhàng, một lần nữa núi rừng mời gọi tôi, làm trái tìm tôi như say nắng thổn thức mê mẩn với vẻ đep của nó. Tôi lại ước tuổi trẻ của tôi kéo dài hơn thật nhiều. Tôi yêu hình chữ S đất nước tôi quá!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét